Chủ Nhật thứ hai của tháng 5 - Ngày của Mẹ <3
Ngày bé, con vẫn thường đua theo nhiều người để thắc mắc câu hỏi: “Tại sao ngày của phụ nữ thì nhiều mà lại không có ngày của đàn ông?”, nào là ngày 8 tháng 3, ngày 20 tháng 10, kể cả ngày 20 tháng 11 cũng ưu tiên cho cô giáo nhiều hơn thầy giáo.
Con thắc mắc như vậy không phải vì con yêu bố hơn mẹ, mà vì… nhiều người thắc mắc nên con cũng muốn biết câu trả lời thôi mẹ ạ.
Ngày Chủ Nhật thứ hai của tháng 5, hơn hai mươi năm con là con gái của mẹ, con mới biết đó là ngày của mẹ. Con có sai không mẹ? Không đâu mẹ nhỉ? Vì dù có biết ngày này, con cũng đâu thể làm gì cho mẹ. Tặng hoa ư? Con sẽ bị mẹ trách vì sao phải tốn tiền. Hay là đưa mẹ đi ăn uống, tổ chức tiệc tùng như con thường làm với lũ bạn? Cũng không được đâu mẹ nhỉ? Mẹ sẽ lại nói ăn ở ngoài không an toàn, ở nhà thích món gì mẹ nấu cho ăn.
Nhưng những món mẹ nấu cũng chỉ dừng ở mức canh gà và sườn xào chua ngọt, mẹ biết năm bố con thích ăn hai món ấy nhất, nhưng ăn hoài, nhất là ăn vào ngày đặc biệt cũng chán lắm mẹ à. Đi du lịch mẹ nhỉ? Làm sao đi được đây? Khi còn mổ đống công việc ngổn ngang... Loay hoay với mớ suy nghĩ, cuối cùng con cũng không làm gì được cho mẹ.
Khi viết đến dòng này, nước mắt con cũng chực thành dòng rồi mẹ à. Bởi vì những điều con nói ở trên, giờ chỉ là tưởng tượng. Con quên mất là con đang đi học xa nhà, con quên mất là mình chỉ là một đứa sinh viên còn ăn bám gia đình.
Con nhớ, những bài văn của mình hồi tiểu học, cấp hai, khi viết về người con yêu thương, con chọn mẹ. Vì như thế con sẽ viết hay hơn, sẽ được điểm cao hơn và dĩ nhiên, những bài văn điểm cao ấy luôn được con giấu nhẹm đi vì sợ bố nhìn thấy.
Ngày chủ Nhật thứ hai của tháng 5, con mở lịch xem ngày. Và con muốn nói với mẹ là ....
Mẹ thân yêu của con ơi!!!!! Không phải hôm nay ngôn từ của con đã cạn, cũng không phải hôm nay cảm xúc trong con không tràn đầy về mẹ ,mà hôm nay những cảm xúc trong con ấm áp và tràn đấy .
Con không thể viết rằng “con yêu mẹ” vì đơn giản là câu nói ấy chỉ có ba từ - quá ngắn để nói được hết sự vất vả, gian truân mà mẹ đã trải qua để nuôi con ăn học cho tới ngày hôm nay. Con cũng không thể viết rằng “con mang ơn mẹ” vì đơn giản những tình cảm mẹ dành cho con lớn đến độ con không thể nào mang ơn mẹ được, mà thực sự mẹ đã mang đến cho con sự yêu thương , sự đùm bọc…hạnh phúc. Truyền cho con tình yêu với mẹ, chứ không phải cái ơn, cái nghĩa.
Con cũng làm sao có thể nói nể phục mẹ bởi con đã biết hết những gì mẹ đã hi sinh cho con, vì con, thương mến dành cho con. Từ những bát cơm trắng thơm ,đến những chiếc áo xinh, đôi dép ,,,mà mẹ dành dụm chỉ mong sao con không hơn kém bạn bè.Hay những đêm thức trắng mẹ ngồi bên con , lo lắng khi con sốt. con sởi, con đau bụng , mẹ lấy khăn thấm nhẹ từng giọt mồ hôi trên trán con hoặc lau lưng cho con hạ sốt.
Con cũng chẳng thể viết rằng lòng mẹ quá bao la, vĩ đại bởi có bao giờ con thấy hết được đâu..
Khi con vô tâm nói những lời làm mẹ đau lòng, hay vô tình mắc lỗi để mẹ phải lo lắng, thao thức cả đêm dài nhưng dù vậy, mẹ cũng không trách phạt con nửa lời.
Và vì thế, để viết về mẹ thì con phải chấp nhận sự thực rằng con chẳng thể và chẳng viết được gì…Và thế là mẹ ơi, con chẳng chúc mẹ một câu vào ngày của mẹ.
Và con chỉ biết nói rằng: “Con yêu mẹ rất nhiều…nhiều lắm”
bạn đã nói những điều này với mẹ chưa @@ :))
vẫn chưa có đủ dũng cảm để nói với mẹ ạ