xu hướng
phù du
nói về nghề viết, mình nhớ từng viết mỗi tuần 1 bài dung lượng từ 1.200 đến 1500 chữ. có tháng mình cày 5 bài. đó là thời gian mình ảo tưởng sẽ sống được bằng nhuận bút, nhưng hỡi ôi! có tờ báo trả mình 50 usd/ 1 bài viết. nhưng mỗi tháng đăng được 1 bài, có khi cả năm mới có bài được đăng, dù mình có cày như trâu thì cũng không đi bài nổi.
có một đứa bạn cũng thuộc diện giỏi văn, từng đi dạy văn và về sau thèm cái danh nhà báo, nó đã chạy chọt, hối lộ để được biên chế về một tạp chí văn hóa tỉnh. suốt 10 năm ròng nó không viết bài báo nào. ngày nào cũng đến cơ quan, không họp hành, học nghị quyết, đấu tranh, phê bình, sinh hoạt đảng thì đánh bài, ngồi chơi xơi nước.
bạn được cấp thẻ nhà báo và tới tháng nhận lương. hỏi mình sao không chạy việc. bạn còn cười bảo đền 54% người làm việc công đều hối lộ để có việc làm (đó là thông tin đã đăng trên cả chục tờ báo nhà nước), chưa chính xác, thậm chí 94% nữa kia, và số còn lại là cấp trên gửi gắm, con ông cháu cha, những người có quan hệ thân quen. 1% thường là những kẻ có bằng đỏ được nhận thử việc không lương và sẽ bị sa thải nếu không biết đi lại, đút lót.
đó là chuyện ngày trước, càng ngày công việc với mình càng khó khăn, kiếm tiền càng gian nan, đến tuổi 45 thì mất việc, thất nghiệp, không lương... viết gì cũng như bị trời hành. ngồi viết mà mấy ông anh cứ xỉa xói, biểu đi kiếm phương khác làm ăn, viết không tiền thì đừng viết.
có lẽ mình thôi viết từ đây. nhặt được 1 bài viết cũ, đăng lên cho vui
lê thu thùy