BA TÔ PHỞ
Ông Quốc cố đẩy chiếc xích lô sát vào tường để có thêm lối đi. Sân nhà vốn đã nhỏ, có thêm chiếc xích lô, lối đi teo lại. Mà có hề gì, còn lối để đi là được rồi.
Ngoài nghề đạp xích lô, ông chẳng làm được gì. Thời buổi này, nói cho cùng, ai còn đi xích lô, ngoài khách du lịch, khách du lịch cũng lai rai, không nhiều không ít. Nhưng xích lô thì luôn luôn nhiều.
Được khách sộp, dạo quanh phố vài tiếng đồng hồ kể ra cũng đủ ngày cơm. Nhưng mấy khi có đủ ngày cơm.
Hôm nay ông hí hửng, vì được khách tây bo đến hai mươi đô. Ông ghé tiệm phở, mua luôn ba phần. Trên đường về, ông cảm thấy cuộc đời tươi vui đến lạ, ông nghĩ đến tô phở nghi ngút khói, nghĩ đến hai khuôn mặt quen thuộc ngạc nhiên khi thấy ông đem phở về.
Thực ra thì phở ven đường không đắt, ngược lại rẻ bèo. Nhưng từ những tin rùng rợn ông nghe được, một cục hóa chất biến thành nguyên nồi phở, thịt heo biến thành thịt bò cũng nhờ hóa chất, thì ông cấm vợ con ăn, mặc dù cả ba rất thèm.
Riêng hôm nay thì khác, tiệm phở Tàu Bay ông ghé vào, chủ tiệm cam đoan là chất lượng, nên một tô đắt gấp mười lần. Chẳng phải vì chủ tiệm cam đoan đồ tốt, nhưng cứ nhìn những khách sang nườm nượp ra vào thì cũng đoán được giá trị tô phở.
Vừa chậm rãi đạp xe, ông vừa hoang man suy nghĩ, không biết có cần mua thêm thứ gì không. Lạ, kiếp nghèo có được chút tiền thì dường như người ta sợ nó đè chết hay sao mà phải cố kiếm cách tống nó đi. Kiếm cách tống tiền đi, thì bao giờ mới hết nghèo.
Mẹ Tuất đỡ bao ni lông từ tay chồng hỏi. Cái gì thế. Ông Quốc đáp gọn. Phở. Mẹ Tuất ngạc nhiên, ơ… Ông Quốc trấn an. Phở Tàu Bay. Mẹ Tuất hỏi như ngớ, ai cho à? Ông Quốc gắt lên, mua chứ ai cho. Ai lại đi cho phở Tàu Bay. Mẹ Tuất không nói gì, đem bao phở đi tuốt xuống nhà.
Chiều ấy, gia đình họ hạnh phúc, quây quần bên ba bát phở.
Một hạnh phúc giản đơn.
Người nghèo cũng thèm, mà người giàu cũng thèm.
Như một thói quen thường lệ, ông Quốc ngậm cọng tăm, ra ngồi trước sân, nhìn người qua lại, thỉnh thoảng lại soi mói đến chiếc xích lô. Ông thích chiếc xích lô của ông phải sạch sẽ, bóng loáng, vì nói cho cùng, nó là chén cơm duy nhất của gia đình này.
Thằng Tuất từ ngoài đường đi vào. Nó đưa cho ông chiếc Ipad. Ông Quốc hỏi, cái gì thế. Nó bảo Ipad. Ông Quốc gắt lên, ai chả biết là Ipad, bọn ngoại quốc cầm mỗi ngày, tao lạ gì, mượn của ai thì trả cho họ mau, rớt xuống một cái thì có nước bán nhà mà đền. Thằng Tuất bảo, con mượn cái này về để bố xem cái này. Rồi nó đê cái Ipad trên đùi ông, nó quẹt dần dần từng trang một, ông Quốc đọc chậm rãi, vừa đọc, vừa chăm chú nhìn hình. Tuất bảo, thế mà chả thấy báo nào đăng chi tiết, chỉ thấy đăng mơ hồ.
Ông Quốc bỗng đăm chiêu, kêu thằng Tuất trả máy cho người ta. Nó lẳng lặng đi ra ngõ. Bóng tối đã ve vãn. Tiếng xe thưa dần. Nỗi buồn bỗng ùn ùn kéo đến. Hạnh phúc cảnh ba tô phở đã bỏ ông đi xa, chừng như rất xa...
xin gửi lời chia buồn tới các gia đình nạn nhân, thực sự quá thương tâm :(
Congratulations @nguoiviet! You have completed the following achievement on the Steem blockchain and have been rewarded with new badge(s) :
Award for the number of upvotes
Click on the badge to view your Board of Honor.
If you no longer want to receive notifications, reply to this comment with the word
STOP