CHUYỆN ÔNG QUỐC
Ông Quốc chậm rãi đưa bộ xương bọc da ra tới chiếc ghế mây. Chiếc ghế mây cũ, cái mòn đã khoan sẵn một lổ giữa ghế. Bụng ông lại nhói lên, làm ông nhăn mặt. Thằng Tuất từ đâu về, thấy bố nhăn, nó nhìn ông đau đớn. Ông Quốc, không muốn con nhìn, nên sai nó đi pha trà. Tuất đưa tách trà cho bố rồi lựng khựng đứng tần ngần. Lão nhìn nó hỏi, chuyện gì, nói đi. Nó ấp úng, hay là bố đi bác sĩ xem sao. Chứ đau bụng gì tới mấy tháng, nhỡ ung thư thì sao.
Bà Tuất đang lau chiếc bàn ăn bên cạnh, ráng cắn chặt hai hàm răng, thiếu điều muốn rụng, nước mắt cứ òng ọc trào ra, bà lật đật chạy gấp xuống nhà.
Sự thật thì lão cũng biết là ung thư, mẹ Tuất cũng đoán là ung thư. Mà đâu khó biết, trong cả xóm, nhà nào chả có người bị ung thư, cứ đau quằn quại vài tháng thì lăn đùng ra chết. Nhưng người ta cứ lờ đi, lờ đi để hấp hối.
Lão Quốc ra hiệu cho thằng Tuất ngồi kề, trên chiếc ghế đẩu cạnh bên. Lão húp ngụm trà rồi nói. Biết hay không biết ung thư thì khác gì nhau đâu. Tuất cãi. Biết thì đi bệnh viện chữa trị. Ông nhìn thằng con có bộ óc ngây ngô đến lạ. Câu nói của nó, làm ông nhớ có lần đi thăm thằng bạn bị ung thư, người ta nằm ngồi la liệt trong bệnh viện, tiếng người nói, tiếng khóc, tiếng chửi… xác người ùn ùn đưa ra. Người đưa vào sắp chết, người đưa ra chắc chết...
Lão quay sang nhìn thằng Tuất, thấy nó đang chờ đợi ông lên tiếng. Ông chậm rãi. Ung thư, có tiền thì chết ở bệnh viện, không có tiền thì chết ở nhà. Chết ở bệnh viện, vừa cực, vừa tốn tiền.
Thằng Tuất cãi lại, nhưng đi bệnh viện chữa thì có thể hết. Lão cười khẩy, con thấy ở xóm mình ai chữa được hết chưa. Câu hỏi, làm hắn nhớ đến bà Ngân. Sau khi bác sĩ bảo, ung thư, sống giỏi lắm chừng sáu tháng. Cả nhà bà Ngân ùn ùn tìm cách chạy chữa, nhà vốn giàu nên tiền bạc, không phải là vấn đề. Họ đi bệnh viện liền liền như đi chợ. Cuối cùng, sau một năm bà Ngân cũng từ biệt bịnh viện, bác sĩ... Từ biệt luôn cả gia đình, bà con, dòng họ… Nó cố moi óc, kiếm ra một người được chữa khỏi ung thư. Một người, chỉ một người thôi, để lấy làm hy vọng. Rồi nó thở dài, bất mãn.
Thằng Tuất lẳng lặng bỏ đi xuống dưới nhà, vừa buồn, vừa bực. Nó tưởng tượng đến cái chết của bố, đến cái đám ma rùng rợn, đến những cảnh khóc lóc thê lương. Rồi nhà sẽ chỉ còn hai người. Hai người thiểu não… Nó vào buồng, đập đầu xuống giường khóc rấm rức. Tuổi nó còn nhỏ, chưa nếm những cay đắng, nghiệt ngã, nên nước mắt còn nhiều…
Nhà ông Quốc kể cũng lạ, người ta luôn trốn nhau khóc. Ông Quốc khóc, vì nghĩ đến cảnh ra đi, con chưa trưởng thành, nhà thì luôn luôn thiếu ăn. Mẹ Tuất khóc phải trốn, vì không muốn thấy chồng buồn thêm, trong những ngày cuối đời. Tuất thì có thêm lý do để trốn khóc, lý do của một người sắp làm đàn ông, làm người trưởng thành…
Sau bữa cơm trưa, ông Quốc cầm tách, châm thêm trà. Trà nóng, trà nghi ngút khói. Tuất lẳng lặng đến ngồi bên ông Quốc, cũng trên chiếc ghế đẩu, đắn đo một lúc rồi nó hỏi. Sao cả xóm này đều bị ung thư hết hả bố? Ổng bố chậm rãi đưa tay chỉ về hướng cái ống khói khổng lồ, đang vùn vụt trào khói. Rồi ông hỏi lại, con thấy nước ở chung quanh bãi biển này có bao giờ trong không? Chẳng phải chỉ có xóm này bị ung thư, mà có thể cả thành phố. Những kẻ chưa bị ung thư, có nghĩa là sắp bị, hoặc sẽ bị. Tuất chau mày hỏi, chả nhẽ nhà nước ta không làm gì sao? Ông Quốc cay đắng, nhà nước ta làm rồi, nhà nước đem nhà máy đến.
Hai cha con giờ đã hiểu nhau, hiểu nhau đến độ không còn gì để nói.
Mây hay khói, hay sương hay bụi, chả biết là thứ gì, nhưng nó cứ làm cho cả thành phố trở nên mù mờ. Mù mờ như tương lai, mầm sống của những người lần mò chung quanh…
Còn tiếp…
Hy vọng cái kết có hậu cho họ. Haizz
hahahaah
Cay nghiệt quá!
Hóng tập tiếp theo